Tại sao phải nói về mấy cái cây cầu này? Uhm, ờ, cũng không biết nữa, nhưng mà có thể nói, nhắc đến SG là không thể không nhắc đến những cây cầu, vì chúng gắn liền với lịch sử phát triển của Sài Gòn, mà không nhắc tới chúng thì tôi thấy hơi thiếu sót.Những gì tôi đề cập đến trong blog này không có tính chất lịch sử, chỉ có giá trị thông tin của riêng tôi mà thôi, còn những yếu tố lịch sử thì mời các bạn đọc trong những tài liệu chính thức.
Nói tới SG, không thể không nói tới cầu Sài gòn, vì cây cầu này quá ư nổi tiếng. Trong tất cả những cây cầu ở SG, thì cầu SG là lớn nhất, bắc qua dòng sông Sài Gòn, nối liền cửa ngõ phía Đông Bắc của SG với xa lộ Hà Nội hướng ra quận 2, quận 9, và nối thẳng vào Quốc lộ 1 xuyên suốt Việt Nam. Ngày xưa, tôi quan niệm rằng, Sàigòn của tôi chỉ vỏn vẹn từ phía bên này cầu (tức là chân cầu phía Điện Biên Phủ) trở vào, còn từ phía chân cầu bên kia thì thuộc một tỉnh khác rồi, cho tới những năm 94, 95 tôi theo tụi bạn qua quán Gió bên kia cầu uống café bờ sông thì tôi mới biết phía bên kia của cầu Sàigòn có gì. Ngày xưa, cái dốc cầu SG cao quá là cao, tụi tôi phải hì hục đạp xe bở hơi tai mới lên tới được giữa cầu, và cái cảm giác đứng giữa cầu SG mà nghỉ mệt và hứng gió sông thổi lồng lộng lồng lộng vào người là cái cảm giác rất đặc biệt, rất khó so sánh với bất cứ ngọn gió nào ở nơi khác của SG.
Theo tôi nhớ thì cầu SG có 13 nhịp cả thảy, tổng cộng 8 làn xe và chiều dài là gần 600m. Có 3 nhịp giữa cầu không được đúc bê tông cố định mà lót bằng 3 tấm đan sắt, chắc là để lỡ có tàu nào to cao quá đi ngang thì còn dỡ lên cho tàu đi ngang được. Ngay chân cầu (phía quận 2) có 1 đài canh gác cầu, mà tôi rất ít khi nào thấy có công an hay cảnh sát nào đứng canh cả, thay vào đó, bây giờ chạy ngang thì bạn để ý nhìn lên, sẽ có một cái… camera, thay cho con người, làm cái việc quan sát cầu trong cái bầu không khí ô nhiễm ngày nay.
Phía dưới chân cầu hướng Bình Thạnh là khu du lịch Văn Thánh và nhà hàng Tân Cảng, và khu vực công viên – tiểu đảo trang trí cho cầu SG mới được xây dựng từ vài năm gần đây. Còn phía bên kia cầu là quận 2, ở phía này có quán Hương Đồng bán món lẩu mắm và mấy món ăn đồng quê cũng được khá nhiều người biết đến, và đối diện là khu biệt thự An Phú sang trọng. Hồi trước học cấp 3, tôi hay qua phía bên quận 2 này, để đi vô quán Gió nằm sát bờ sông nằm ghế bố uống café, hay đi hồ bơi Thảo Điền, hoặc có những buổi chiều tụi tôi đứng trên thành cầu hóng gió (hồi đó không khí cũng còn trong lành, không như bây giờ), cảm nhận những nhịp rung của cây cầu khi có xe tải nào chạy ngang qua, và hóng gió SG cứ lồng lộng thổi vào người, thật sự cái cảm giác đó rất khó quên. Ngày xưa chúng tôi chạy xe đạp cứ vô tư bon bon, còn dạo này phía bên quận 2, có một thời gian, người ta rải đinh dưới chân cầu để ai mà xui cán nhằm rổi bể bánh thì cứu cánh duy nhất của họ là mấy cái tiệm vá – thay ruột xe gần đó (nơi mà chủ tiệm kiêm luôn kinh doanh đinh và móc sắt rải trên cầu), để rồi phải mua dịch vụ đó với giá trên trời, tôi ghét kinh khủng cái kiểu làm ăn này. Nó làm mất mặt người SG chúng tôi vô cùng… Nghe nói dạo này cầu SG đã được trả lại cái sự yên bình ngày nào của nó… không biết đến bao giờ…
Cùng công việc với cầu SG là cầu Bình Triệu. Cầu Bình Triệu ngày xưa giờ đã là cầu phụ, cầu chính mới vừa xây dựng xong, nghe nói chuẩn bị thu phí qua cầu… Bạn có để ý 2 cây cầu nằm ngay cửa ngõ thành phố này, chúng đều có trạm gác ngay đầu cầu không nhỉ, chắc là thời trước cầu là mục tiêu hay bị tấn công nên phải có trạm gác bảo vệ; giờ thì không còn, thỉnh thoảng tôi có thấy mấy anh công an hay dân phòng rảo qua rảo lại xem có kẻ tình nghi nào chuẩn bị “đánh bom” hay “tạt axit” chân cầu hay không, chắc là chỉ thế thôi… Cầu Bình Triệu cũ thì giao thông một chiều từ hướng SG ra, còn cầu mới song song thì giao thông chiều ngược lại, và địa danh gần 2 cây cầu này nhất là bến xe miền Đông, chắc bạn nào cũng biết. Ngày trước tôi có cô bạn, tôi nhớ hỏi nhà ở đâu mãi mà cô ấy chỉ cười không nói, tới chừng tôi biết ra thì cũng có cái lý do của việc không nói này, là nhà cô ấy ở gần chân cầu Bình Triệu. Cái câu “nhà em ở cầu Bình Triệu” là một câu rất… nhiều ý nghĩa, đặc biệt có ý nghĩa với những ông… ham dzui, khoái của lạ, và quả thực, cầu Bình Triệu, bến xe Miền Đông và những khách sạn, nhà nghỉ gần đó đã có một thời là khu vực đen của SG, với nhiều tệ nạn xảy ra trong khu vực này.
SG còn có những cây cầu rất nổi tiếng khác. Cầu chữ Y là một ví dụ. Cây cầu này nằm trong lòng SG, là một cây cầu lớn, có hình chữ Y, nối quận 1 và quận 8, đồng thời nhánh kia làm nhiện vụ điều tiết lưu lượng giao thông. Cầu chữ Y là một địa danh lịch sử, nơi đây đã xảy ra mấy trận đánh nhau hồi 1975, bây giờ thì cũng còn đánh nhau, nhưng mấy trận đánh này không mang tính lịch sử cho mấy. Khu vực phía quận 1, ngay dưới chân cầu chữ Y là nguyên một con đường bán đồ ăn được rất nhiều bạn biết đến, nổi tiếng là món lẩu Thái… Phía bên quận 8, ngày xưa là khu khá xập xệ, bến bãi của những ghe hàng từ miền tây lên, bây giờ được chỉnh trang quy hoạch lại khá đẹp.
SG còn có cầu Muối, nằm gần ngay trung tâm SG, tôi không rõ tại sao cầu này có tên cầu Muối (chắc ngày xưa là bến bãi mua bán muối). Ngay dưới chân cầu là chợ Cầu Muối, hồi trước là chợ trái cây lớn nhất SG, lúc đó khu này rất nhếch nhác, giờ thì đã đẹp và sạch sẽ rồi. Gần đó là chợ Dân Sinh, khu vực mua bán tả phí lù của SG. Ở đây bạn có thể mua tất cả những gì bạn tưởng tượng ra được, và ngày trước chợ này bán nhiều đồ của chế độ cũ còn lại, còn ngày nay thì có thể gọi chợ này là chợ công nhân, vì bất cứ cái gì liên quan tới máy móc, thợ thuyền đều có ở đây. Theo tôi biết thì dưới chân cầu này, ngày xưa có một cái khám (nhà tạm giam) của chế độ cũ, giờ thì mặt tiền của nó trở thành bãi giữ xe của chợ Dân Sinh, còn ở trong làm gì thì tôi không biết. Cầu Muối bây giờ nối liền quận 1 và quận 4, rất đẹp và sạch sẽ, rút ngắn thời gian di chuyển giữa 2 khu vực này, và cũng giảm tải cho cầu Calmet gần đó.
Cầu Calmet ở quận 1, nối với quận 4, cũng là một cây cầu lâu năm ở SG. Khu vực chân cầu phía quận 1 đường Bến Chương Dương là khu vực bán đồ lạc – xoong của SG, và phía bên kia quận 4 gần đó là nhà máy thuốc lá Bastos, thương hiệu thuốc lá VN nổi tiếng một thời, giờ chỉ còn hoạt động cầm chừng. Phía quận 4 là đường Đoàn Văn Bơ, giờ thì mới mở đường, quy hoạch lại rộng rãi, dạo này rộ lên nghề dán decal, làm đồ nhựa cho xe gắn máy. Gần đây có quán bán bò kho rất ngon, nghe nói nước bò kho có sữa tươi trong đó, có dịp tôi sẽ đi ăn cùng với bạn.
Gần khu vực cầu Calmet là cầu Mống. Cây cầu này hiện chỉ còn là chứng nhân lịch sử, chứ nó không còn làm nhiệm vụ của một cây cầu nữa. Cây cầu này tại sao tên là cầu Mống thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ nó không có liên quan gì tới địa danh Cầu Mống gần Đà Nẵng, chỗ bán thịt bê thui đâu nhỉ. Nghe nói cây cầu này có từ năm một ngàn chín trăm hồi đó, và hồi đó nó có thể quay qua quay lại được (hơi khác so với kiểu cầu sông Hàn ngoài Đà Nẵng), và hồi năm 2001 thì người ta sơn sửa lại rồi làm nghệ thuật trên cầu bằng cách cắm những trụ đèn trang trí, ai thích thì có thể lên chụp vài kiểu cho lạ, tuy nhiên trên cầu có mùi hơi khó ngửi, và buổi tối thì ít ai dám hóng gió ngang qua khu vực này.
Dưới chân cầu Mống là chợ thú vật, mua bán mấy con vật nuôi trong nhà, mấy con rùa, con sóc, và mấy con chó đắt tiền mới chôm được. Ở SG có cái lệ, nhà bạn mà mất chó hay mèo cưng, thì bạn có thể ra chợ cầu Mống mà hỏi coi có khi nào nó … đi lạc ra đây hông (cho dù nhà bạn ở đâu trong SG thì nó cũng có thể vô tình “lạc” ra tới đây lắm), và may mắn, thì bạn có thể tìm lại được con chó của mình về, nhớ hậu tạ và đừng trả giá tới lui, nếu không thì nguy cơ “vô nồi” của con thú cưng của bạn là rất cao đó… Và bạn nào rảnh rỗi thì theo tôi nên chạy ngang qua ngó vài lần đi, vì cái cầu này nằm ngay khu vực đang thi công cửa hầm ngầm Thủ Thiêm, tôi không biết khi cửa hầm này hoạt động thì cái cầu Mống có bị dời đi đâu hay không…
Mới cách đây vài tháng thôi, kế bên Cầu Mống là cầu Khánh Hội thì xe cộ vẫn còn chạy ầm ầm qua đường Nguyễn Tất Thành. Dưới chân cầu Khánh Hội phía quận 4 là Bến Nhà Rồng, bảo tàng Hồ Chí Minh, còn phía quận 1 là Bến Bạch Đằng nổi tiếng. Giờ thì cây cầu này đã hoàn toàn bị xóa sổ, bởi khúc sông ngay dưới nó đã bị lấp bằng, và đại công trường xây dựng đường ngầm qua Thủ Thiêm đã được dựng lên, dự kiến năm 2008 sẽ hoàn thành. Vậy là ít nhất trong 2 năm tới, chúng ta sẽ không thấy bóng dáng cây cầu Khánh Hội này đâu nữa, và sau khi xây dựng xong đường ngầm, tôi không biết cây cầu này còn tồn tại hay không… chúng ta hãy đợi đến năm 2008 nhé…
Cũng bắc qua dòng kênh Tẻ gần đó là cầu Kênh Tẻ, một cây cầu hoàn toàn mới, nối khu vực quận 7 mới phát triển với quận 4 và đi thẳng ra khu vực trung tâm SG. Ngày trước từ quận 7 bạn muốn qua quận 1 thì phải chạy ít nhất là 20 phút, còn giờ đây với cây cầu Kênh Tẻ này, thì chỉ cần 5 phút là bạn đã có thể đến được nơi cần đến.
Có 1 cây cầu không thể không nhắc đến ở SG, đó là cầu Công Lý ở quận Phú Nhuận. Giờ thì cầu này tên là cầu Nguyễn Văn Trỗi, bắc qua dòng kênh Nhiêu Lộc, đang được đại tu để đáp ứng nhu cầu giao thông thời nay. Ở chân cầu Công Lý là chùa Vĩnh Nghiêm, một cảnh chùa rất nổi tiếng của SG luôn luôn tấp nập và đông đúc, đặc biệt trong những ngày rằm và lễ, Tết. Ở dưới chân cầu này, bạn có thể mua được mấy lá số tử vi dự đoán tương lai, 1000 đồng/tờ, nhiều khi mua chỉ để vui chứ đọc thì không có ý nghĩa gì cả. Phía bên kia chân cầu ngày trước (kể từ khi tôi biết) là văn phòng của công ty Minh Phụng, sau đó trở thành cơ sở của trường Đại Học Hồng Bàng, giờ thì là quán café KK cũng khá đẹp.
Còn 1 cây cầu nữa mà sự ra đời của nó cũng khá đặc biệt, đó là cầu Thị Nghè nối quận 3 và quận Bình Thạnh. Chuyện là hồi trước ranh giới SG chỉ có tới phía bên này cầu Thị Nghè, khúc Sở Thú là hết rồi. Phía bên kia có một ông Nghè đi làm ở bên này cầu, ngày nào cũng phải đi đò qua khúc kênh này để tới sở làm. Bà vợ thấy vậy mới thương quá, bỏ tiền ra xây cây cầu này để chồng đi làm cho tiện, cho nên cây cầu mới có tên là Thị Nghè. Đúng hay sai, thật tới bao nhiêu % thì tôi không biết, nhưng bây giờ thì chúng ta có cây cầu Thị Nghè rất đẹp. Ngày nay bạn đi qua cầu Thị Nghè bạn có thể thấy những cụm đèn trang trí, dây leo, bồn hoa rất đẹp suốt chiều dài cầu, đó là công trình của… Sở Thú (chứ không phải của UBND TP). Ở chân cầu phía quận 3 là cổng vào Sở Thú, hồ bơi Yết Kiêu nổi tiếng một thời. Đối diện đó là con hẻm bán đặc sản Cờ Tây mà nghe nói là ngon lắm, được người ta kéo tới ăn ùn ùn, chứ tôi ăn thì thấy cũng vậy. Phía bên kia chân cầu là chợ Thị Nghè, mà gần đó có quán Hải Ký Mì Gia của người Hoa rất ngon, tôi rất thường đến đây ăn với bạn bè. Có lẽ do trên cầu được trang trí đẹp quá, cảnh nhìn lãng mạn, nên có người mang hoa ra trải lên lề cầu ngồi bán, hoa hồng là chủ yếu, giờ thì còn có người bán hoa sen, hoa súng, người mua kẻ bán khá tấp nập, bán từ sáng tới chiều, còn buổi tối thì cây cầu này trở thành khu vực bán… hoa liễu khá nổi tiếng của SG.
Gần nhà tôi thì có Cầu Bông nằm trên đường Đinh Tiên Hoàng, hồi trước cầu này tên là Cầu Hoa, là do trên cầu trồng nhiều hoa lá khá đẹp, nhưng do Hoa là tên của vợ một ông quan khu này, nên phải sửa lại, gọi là cầu Bông. Dưới chân cầu Bông ngay ngã tư Trần Quang Khải là 2 tiệm bán vịt quay rất nổi tiếng, chắc bạn nào ở khu vực này đều biết, luôn đông nghịt khách, mà tôi cũng cho là họ bán khá ngon, tôi thì thường mua ở tiệm Thanh Xuân hơn. Phía bên kia là chợ Đa Kao, một ngôi chợ lâu đời ở SG mà ai cũng biết, quanh chợ có rất nhiều quán ăn bán từ sáng tới khuya, mà tôi sẽ đề cập tới trong blog SG – Đặc sản khuya. Gần đó có một cây cầu nữa, ngày trước tên là cầu Sắt, do nguyên cây cầu làm bằng sắt, giờ thì đã xi măng (cement) hóa rồi, tên mới là Bùi Hữu Nghĩa, mà phía dưới cầu là chợ luộc xe máy nổi tiếng của SG.
Có một “cụm 13 cây cầu” mà tôi muốn nhắc tới ở khu vực quận Phú Nhuận là 13 cây cầu bắc qua bắc lại dọc 2 con đường Trường Sa và Hoàng Sa dọc kênh Nhiêu Lộc hướng lên Tân Bình. Ý tưởng của nhà thiết kế và người xây dựng là muốn biến con kênh Nhiêu Lộc trở thành (trong tương lai) dòng sông Saine thơ mộng của Pháp, và những cây cầu bắc qua bắc lại đó trở thành những cảnh quan đẹp và lãng mạn, du khách có thể đi thuyền dưới kênh mà ngửa cổ lên ngắm những cây cầu này. Nhưng mà trong vòng 2 cây số mà dám bắc tới 13 cây cầu, thì quả thật hành động này quá táo bạo, táo bạo trong ý tưởng, trong suy nghĩ tới nỗi tôi cho rằng mấy anh này là thiên tài mà chỉ thiếu 1 bước (hay đã bước quá 1 bước). Hành động xây cầu để moi tiền nhà nước này thì ai cũng đã rõ, nhưng vấn đề là nó không để lại cho thế hệ sau của SG một cái gì có giá trị, hoặc nó để lại một con quái vật mà tôi nghĩ trước sau gì cũng sẽ bị đập bỏ vì cái sự vô tích sự và cái sự vô lý của nó.
SG còn có nhiều cây cầu nữa rất đáng để nói đến như cầu Xóm Củi ở quận 8 nằm trong khu vực Đại Thế giới của người Hoa ngày trước, cầu Bali Cao (nó cao hơn 5 mét chứ không chỉ có 3milimét) , cầu chữ U, cầu Kiệu, cầu Cây Gõ, cầu Lê Văn Sỹ, cầu Tân Thuận, mà tôi không thể nói hết được trong blog này. Tôi chỉ có thể nói tới một số ít trong chúng, mà tôi hy vọng có dịp tôi sẽ quay lại vấn đề này.
SG được xây dựng trên vùng đất của kênh rạch, nên việc có những cây cầu trong lòng thành phố là điều hiển nhiên. Những cây cầu này đã tồn tại qua nhiều sự thay đổi của SG, và chúng vẫn đứng bao lâu nay, làm một công việc là bắc những nhịp cầu để nối liền SG, gồng gánh những dòng xe cộ ngược xuôi. Mà, có một điều lạ là, tôi cứ tưởng google thì sẽ có rất nhiều thông tin về những cây cầu SG, ấy vậy mà, tôi ráng đọc suốt gần chục trang liên tục những kết quả, mà chẳng có lấy một thông tin chính thức nào nói về chúng, như dài bao nhiêu, cao bao nhiêu, xây từ năm nào, ai thiết kế, vân vân… Tất cả những gì tôi có được, là những cảm nghĩ của người khác về những cây cầu SG, chỉ thế thôi. Không lãng mạn như Venice, không thơ mộng như Saine, không như Chùa Cầu Hội An hay cầu Thê Húc Hà Nội, những cây cầu SG thô ráp và xù xì, không nổi tiếng, không bao giờ được lên báo (trừ khi bị sập) nhưng tôi tin rằng, những cây cầu SG luôn để lại những kỷ niệm rất khó quên, và đáng tự hào cho những người SG của ngày trước, của hôm nay và của ngày mai.
Theo Blog của Demi Fantasy
Filed under: Miền nam, TÀI LIỆU THAM KHẢO, TẢN MẠN CHUYỆN ĐÔNG CHUYỆN TÂY | Leave a comment »